7 LỖI NHỎ NHẶT KHIẾN BẠN THƯỜNG GẶP XUI XẺO

7 LỖI NHỎ NHẶT KHIẾN BẠN THƯỜNG GẶP XUI XẺO

Viết bởi: Chân Tâm Ngày đăng: 01/04/2021

7 LỖI NHỎ NHẶT KHIẾN BẠN THƯỜNG GẶP XUI XẺO

Trên đời có rất nhiều người thường tự tin cho rằng mình thuộc dạng " Ăn hiền ở lành", luôn " chẳng hại ai bao giờ", thế nhưng họ không ngừng than rằng " Sao số tôi khổ thế này? Trời thật bất công..".

Nếu nhìn nhận thoáng một chút, thì họ cũng thuộc dạng người tốt, vì họ cũng không làm gì ác lắm, không lừa lọc, hãm hại ai, không trộm cướp, hoặc có khi cũng giúp người này người kia...được mọi người xung quanh thương mến.

Tuy nhiên, quy luật Nghiệp báo thì rất khắc nghiệt, chẳng bỏ sót lỗi nào cả. Tội nặng chịu báo ứng đã đành, tội nhẹ cũng chẳng được thoát, chúng âm thầm tạo ra đủ thứ xui xẻo trong cuộc sống mỗi chúng ta.

Trong kinh Địa Tạng, ngài Địa Tạng Bồ Tát từng nói, chúng sinh trên thế gian này, khởi tâm động niệm, không gì là không tội. Vì rằng có rất nhiều điều chúng ta- những phàm phu cho là không tội, nhưng thực chất là có tội, dù chỉ là tội nhỏ.

Những tội như thế, kể hết ra chắc cũng 7 ngàn, 7 vạn ...thứ tội. Nhưng tôi chỉ dám đơn cử 7 thứ tội nho nhỏ, mà chúng ta hay gặp. ( Lưu ý, đây chỉ là tội thuộc dạng " be bé, xinh xinh" thôi, những trọng tội ở đây không bàn đến)

1- Vô cớ giết hại côn trùng, động vật nhỏ...

Đây thuộc vào tội sát sinh. Dù những sinh mạng như giun, dế, ruồi, muỗi, kiến, gián, thằn lằn... với con người thì quá nhỏ bé, nhưng chúng vẫn là một sinh mạng, cũng biết đau đớn, biết sợ chết, biết oán thù...như con người không khác. Vậy tại sao giết người , ai cũng cho là tội. Giết những loài như chó, mèo, trâu, ngựa... cũng rất nhiều người học Đạo lí cho là phạm tội sát sinh. Còn giết những loài bé nhỏ thì ít ai cho rằng đó là tội và mặc sức giết hại ?

2- Lấy những thứ không phải của mình

Có rất nhiều thứ lặt vặt, đến nỗi nếu ta cứ sang nhà hàng xóm, tự ý lấy về dùng, cũng chẳng ai nói gì ta, như bút, giấy, gạch, đá... hay mấy trái xoài xanh chẳng hạn. Nhưng không vì thế mà ta được " vô tội", vì chúng vẫn cứ là tội " trộm cắp", hay nói như trong kinh điển, là " lấy của người ta không cho".

Luật pháp không ai xử, nhưng luật Nghiệp báo vẫn xét xử, "kiến tha lâu đầy tổ", nghiệp nhỏ tích chứa lâu ngày cũng thành những quả báo lớn.

3- Hứa rồi quên

Người hay phạm lỗi này, hay được mệnh danh là "con ma nhà họ Hứa", dù rằng không phải khi nào thất hứa cũng gây ra hậu quả to tát. Nhưng điều đó vẫn khiến mọi người xung quanh cảm thấy những sự thất vọng. Trước mắt thì những người hay hứa "lèo" sẽ nhanh chóng mất uy tín với bạn bè, người thân, đồng nghiệp... nhưng về lâu dài, thì phước báo của họ đều bị tổn giảm, cuộc sống hay gặp những nỗi thất vọng, điều mong muốn thường không được toại nguyện.

4- Nói tục chửi thề

Đây phạm vào lỗi ác khẩu, rất nhiều người cảm thấy khó chịu khi ở gần người hay nói tục chửi thề. Không chỉ đơn thuần là bất lịch sự, loại khẩu nghiệp này khiến ta tổn phước liên tục, vì chúng rất dễ phạm. Và điều nguy hiểm là, trong rất nhiều kiếp sau, những câu chửi tục sẽ khiến ta chịu những quá báo thê thảm, ít ai ngờ tới.

Ví dụ như người hễ chửi người khác , là văng ra :" Đồ đĩ !" Rất tiếc, nhưng nếu không sám hối, không có phước gì bù lại, thì sau nhiều kiếp nữa, người đó sẽ phải làm nghề "mua hương bán phấn" mà chẳng ai muốn này.

5- Luôn nghĩ xấu, nói xấu người khác

Đành rằng khi ở gần những người xấu tính, ta rất khó mà không nghĩ xấu, và nói xấu về họ. Nhưng nếu cả ngày nhìn đâu ta cũng thấy người này xấu tính, người kia xấu nết, anh này bê tha, chị kia không ra gì... rồi luôn mồm rêu rao tật xấu của họ, thế thì, chính ta đang trở thành "rất xấu" trong mắt mọi người. Ngoài việc không thu được bất cứ lợi ích gì từ việc " nghĩ xấu, nói xấu" người khác, ta đang tự tay phá hủy phước và đức của mình. Vì rằng, chê bai ai lỗi gì, chính ta rồi cũng sẽ phạm vào lỗi đó.

6- Hoang phí thực phẩm, vật phẩm

Tôi từng đăng một câu chuyện, kể về một người giàu có trong làng, khi tiền bạc dư giả, thì thường xuyên tiệc tùng, nấu ra rất nhiều, ăn chẳng bao nhiêu, và hễ còn thừa thì đổ bỏ. Nhiều năm sau, ông ta mất dần phúc báu, cuộc sống nghèo túng đi dần dần. Cuối đời, ông bị một chứng bệnh lạ, đó là, chỉ sau khi ăn no một lúc, ông ta lại thấy đói cồn cào ngay. Nhà không khá giả gì nữa, nên không phải cứ đói là có đồ ăn ngay, thế nên ông ta thường trực phải chịu cảnh đói dày vò, mãi cho đến lúc chết.

Đó là một định luật về nhân quả : khi ta coi thường thứ gì, thứ đó sẽ dần trở nên khan hiếm đối với ta.

Hiện nay, trên thế giới xuất hiện nhiều sự khan hiếm, như thiếu lương thực, thiếu nước sạch ở những nước chưa phát triển, nặng nề nhất là ở châu Phi, mỗi năm có đến hàng ngàn người chết vì đói khát, đều có nguyên nhân từ sự hoang phí thức ăn, nước uống... từ những kiếp trước.

Thật đáng buồn, ít ai ngờ đến rằng, bi kịch ấy xuất phát từ thói quen "ăn một nửa, bỏ một nửa", "uống một ngụm, bỏ cả ly" mà chúng ta vẫn bắt gặp hàng ngày ở khắp mọi nơi.

7- Mơ tưởng chuyện dâm dục với người không phải phu thê của mình

Đây được xếp vào tội " tà dâm", dù rằng thân ta không phạm, nhưng trong tâm âm thầm nghĩ đến, vẫn kết thành quả báo. Trước tiên là thường nghĩ tưởng chuyện tà dâm, ta sẽ phát ra một làn sóng, thu hút các loại quỷ Hấp tinh, các loại hồn ma dâm loạn... bu xung quanh mình.

Kế đó, " kho" phước báu như tuổi thọ, công danh, sự nghiệp của ta đều bị tiêu trừ . Nếu ngày này qua ngày khác, ta đều mải miết chạy theo những " mơ tưởng dâm dục" với những người không phải vợ, hay chồng mình, thì " kho phước báo" vốn đã mong manh của ta, liệu còn được nhiều sao?

Có những người cuộc đời cứ xuống dốc dần dần, dù không thấy phạm tội gì khác, chính là do lỗi " dâm ý" này.

( Quang Tử )

*********************************************

Xin đơn cử một câu chuyện sau, trích trong sách " Nhân quả Phụ giải Lương Hoàng Sám 2" của giáo sư Quả Khanh, để quý vị hiểu thêm về những tai hại từ những lỗi tưởng chừng như không đáng gì này.

"Chuyện phát sinh vào năm 1995.

Ngày nọ, do tôi ( Quả Khanh- một cư sĩ có túc mạng thông, thấy được nhân quả nghiệp duyên của mọi người ) không cẩn thận, ngón út trái bị kẹt cửa gây thành vết thương. Tôi thấy không có gì đáng lo, nhưng vợ tôi nhất quyết ép phải băng lại (kể từ sau khi học Phật rồi, nhà tôi không có trữ thuốc men chi), do vậy tôi đành lấy chút bông gòn đậy lên vết thương rồi cột vải băng sơ sài, cốt yếu là để cầm máu mà thôi.

Chiều đó, tôi đến bệnh viện bàn chuyện cùng bác sĩ Hoàng, ông thấy ngón tay tôi băng quá ẩu tả bèn rịt thuốc, bó lại đàng hoàng cho tôi. Tôi không từ chối, nhưng sau đó tôi trả tiền thì ông nói:

- Chỉ là chuyện vặt, có tốn kém to tát đâu mà ông đòi trả tiền?

Tôi bảo:

- Người học Phật như chúng ta “Hễ không phải của mình thì một xu cũng không được lấy. Huống nữa là lấy nhiều hơn thế”.

Bác sĩ Hoàng liền nói:

- Xem như đó là “của tôi cho ông”.

Vì vậy tôi mới chịu thôi, không ép ông lấy tiền nữa.

Trước lúc từ giã, bác sĩ Hoàn trao cho tôi xấp băng cá nhân còn lại (gồm chín miếng), bảo tôi hãy đem về cất, để dành khi cần thì có mà dùng (cho tiện lợi)… tôi nhận xong, nhất quyết đưa tiền, thì ông nói:

- Tôi thường đến nhà ông ăn cơm uống trà, ông cũng tốn tiền mua thức ăn khoản đãi, vậy khoản tiền này để tôi lo, không được hay sao?

Trước lúc quay về, tôi chưa yên tâm nên cứ dặn dò ông mãi:

- Nhất định phải nhớ trả tiền cho bệnh viện giùm tôi đó nha.

Ông cười gật đầu.

Hôm sau, vết thương nơi ngón tay út đã tạm lành. Qua hôm sau nữa thì ngón trỏ phải của tôi lại bị thương chảy máu, tôi lập tức lấy băng cá nhân ra xài. Thầm nghĩ: “Bác sĩ Hoàng đưa cho mình mang về cất xài đúng là thật tiện lợi.”

Khi con gái tôi - Quả Lâm ( cũng có túc mạng thông) tan học về nhà, vừa vào cổng nó đã hỏi:

- Ba à, ngón trỏ phải của ba vì sao lại bị thương vậy?

Tôi đáp:

- Do ba không cẩn thận bị kẹt tay!

Nó bảo:

- Không phải vậy đâu! Mà…băng cá nhân trên tay là do ba mua về hả?

Tôi đáp:

- Tiền mua băng là do bác Hoàng cho.

Con tôi vừa nghe lật đật nói liền:

- Nhưng bác sĩ Hoàng không có trả tiền, cũng không lưu tâm gì đến chuyện này! (Bởi ông cho rằng mình là bác sĩ của bệnh viện, dù có lấy chút bông, băng… tặng ba thì cũng chẳng hề gì). Ba ơi, chỗ này ba sai rồi! Vốn là ba không nên tích trữ đồ phi pháp để tiện dùng. Ba không thấy hiện tại mình đang bị thương tiếp để… “dùng cho tiện” hay sao?

Tôi bảo:

- Bác sĩ Hoàng có hứa với ba hẳn hoi mà, ông ta không thể nào chẳng trả tiền giúp cho ba!

- Vậy thì bây giờ ba hãy gọi điện để xác minh, là sẽ rõ ngay thôi.

Thế là tôi gọi điện cho bác sĩ Hoàng:

- Này tiên sinh, ông có trả tiền băng dinh cá nhân cho tôi không hả?

Bác sĩ la lên:

- Ôi trời ơi, chỉ là chút việc cỏn con mà sao ông cứ đeo mãi trong lòng vậy hả? Tôi không còn nhớ tới nữa.

Tôi cười bảo ông:

- Nhờ ông anh có nhã ý muốn tôi “lấy đại” băng về dự trữ cho “tiện dụng” nên quả thực là “rất tiện” đó: Hôm qua, ngón út trái của tôi bị thương mới vừa lành, thì hôm nay ngón trỏ phải lại bị thương tiếp (cho xứng với mớ băng phi pháp ông đưa tôi tích trữ)… Này tiên sinh, ông làm ơn làm phước… mau mau trả tiền giùm cho tôi đi. Nếu không tôi sẽ phải bị thương thêm 8 lần nữa cho đủ với 9 miếng băng “cất giữ bất hợp pháp” này đó.

Nghe vậy, bác sĩ Hoàng lật đật xuất tiền ra trả ngay.

Do tôi dùng băng cá nhân là của công, của bệnh viện, không phải là “của riêng của bác sĩ Hoàng”, tất nhiên “phải trả tiền”.

Ngày nọ lúc ăn cơm, cánh tay tôi đột nhiên bị đau nhức như bị vật gì kẹp vào. Đau đến mức tôi phải bật tiếng rên. Con tôi nói:

- Ba à, trên cánh tay ba con thấy có cái kìm nhổ đinh (vô hình) đang kẹp thịt ba, ba có lấy trộm kìm của ai không hả?

Vừa nghe vậy tôi liền đáp:

- Không phải chỉ có kìm, mà còn các thứ khác như: tua vít, mỏ lết… nghĩa là nguyên bộ đồ nghề sửa xe đạp. Đấy là vào thuở “mười năm tai kiếp” xa xưa… Lúc ấy do công xưởng ngưng hoạt động nên vật dụng đồ nghề trong đó ai cũng có thể đem về, ba cũng lấy hộp đồ nghề sửa xe, hiện giờ vẫn đang còn trong nhà mình. Hồi đó con chưa sinh ra! Đây đúng là “muốn người đừng biết trừ phi mình đừng làm”. Thực là tự làm tự chịu mà.

Tôi nói xong cánh tay cũng hết đau. Đền nay, đồ nghề vẫn còn trong rương tôi, trở thành “Giới sư” nhắc nhở tôi về Luật báo ứng nhân quả “tự làm tự chịu”

Những việc nhỏ thế này, tôi nghĩ chư độc giả ắt sẽ có nhiều người phạm phải. Xin quý vị vào những lúc rảnh rang, hãy tĩnh tâm tự kiềm điểm thật kỹ xem, mình có lấy “của công” những đồ thuộc kho xưởng tư nhân hay quốc gia… đem về làm “của riêng nhà mình” hay không. Phải tính luôn cả giấy, bút… Nghĩa là: từ mẩu bút chì cho đến một xu nhỏ (bất của vật nào không thuộc về mình mà lấy thì đều là tội!) Quý vị cần phải nhớ ra hết, mà sám hối cho đủ.

Những đồ vật trót lấy phi pháp đó, giờ không thể trả lại, quý vị có thể quy ra thành tiền tiền, dùng vào việc in kinh, phóng sinh, làm từ thiện…đều có thể giúp diệt tội.

Phải biết, một phần trăm đồng vẫn là một tiền, chút ác nhỏ nếu không đoạn dứt mà tích chứa lâu ngày sẽ biến thành tội to. Vì giọt nước chảy lâu cũng có thể soi thủng đá. Lỗi nhỏ còn phải sám hối, huống chi là tội lớn.

Trong xã hội hiện nay: Tâm tham, sân, si của con người rất nặng (có thể vì tiền mà làm đủ tội ác). Đệ tử Phật cùng tất cả chúng sinh trên thế giới cần phải tự thắp đuốc trí tuệ lên, chiếu soi tâm mình, đem lại ánh sáng cho xã hội."

Nguồn: Nhân quả- luân hồi

Viết bình luận của bạn:

icon icon icon icon icon icon